Chương 2: Ngôi Mộ Lạnh
Thế giới bên ngoài tan rã. Bạn không còn cảm nhận được vòng tay của những người hàng xóm đang dìu bạn đi, không còn nghe thấy những lời an ủi sáo rỗng của họ. Tâm trí bạn đã chết từ khoảnh khắc nhìn thấy con. Thể xác này chỉ là một cái vỏ rỗng tuếch, lê bước về căn nhà giờ đây chẳng khác nào một ngôi mộ. Ngôi mộ chôn cất chồng bạn, chôn cất đứa con trai chưa kịp thành hình, và giờ đây, chôn cất cả bé Mén.
Bà 2 Lí, mẹ chồng bạn, ôm lấy bạn, khuôn mặt già nua đẫm nước mắt. Nhưng bạn không còn cảm nhận được hơi ấm. Bạn chỉ thấy lạnh. Một cái lạnh len lỏi từ xương tủy, đóng băng trái tim bạn lại. Đêm đó, bạn không ngủ. Bạn ngồi bất động trong bóng tối, nhìn trân trân vào khoảng không. Đôi mắt bạn không còn nhìn thấy gì, nhưng trong đầu, hình ảnh con gái cứ lặp đi lặp lại, một vòng lặp tra tấn đến vô tận. Bạn chợt nhớ ra, ở cuối xóm, có một cái nhà kho cũ đã bỏ hoang từ lâu. Một nơi tĩnh lặng, một nơi không ai làm phiền. Một nơi hoàn hảo để kết thúc tất cả.
Bóng tối đặc quánh và tiếng côn trùng rả rích ngoài kia như đang mời gọi. Bạn sẽ làm gì?
