Chương 1: Tiếng Thét Vang Vọng
Thứ duy nhất còn sót lại trong tâm trí bạn là tiếng thét của chính mình, một âm thanh xé toạc cả không gian tĩnh lặng của xóm nhỏ. Nó không còn là tiếng người, mà là tiếng tru của một con thú bị dồn vào đường cùng. Trước mắt bạn, trên nền đất lạnh lẽo, là hình hài bé bỏng của Mén, đứa con gái 3 tuổi. Nhưng đó không phải là con bạn nữa. Đôi mắt nó mở to, trống rỗng, vô hồn. Lồng ngực nhỏ bé bị xé toạc, để lộ ra những thứ mềm oặt, nhầy nhụa, lòng thòng bên ngoài. Mùi tanh tưởi của máu tươi sộc thẳng vào mũi, đặc quánh trong cổ họng khiến bạn nôn khan.
Mọi thứ nhòe đi. Tiếng người la hét, tiếng chân chạy rầm rập... tất cả chỉ còn là những âm thanh vọng lại từ một thế giới xa xôi. Bạn chỉ còn thấy đứa con gái bé bỏng của mình. Mới hôm qua nó còn cười, còn gọi "Mẹ ơi!". Hôm nay, nó chỉ còn là một cái xác không toàn thây. Nỗi đau như một nhát dao rỉ sét, từ từ cứa sâu vào tim gan bạn.
Trong khoảnh khắc tâm trí vỡ vụn, một suy nghĩ duy nhất le lói trong đầu bạn. Đó là gì?
