Chương 3: Sợi Dây Oan Nghiệt
Đôi chân bạn tự di chuyển, vô định, như một con rối bị giật dây. Bạn không còn cảm nhận được sỏi đá lạo xạo dưới chân hay cái lạnh của sương đêm thấm vào da thịt. Mọi thứ chỉ là một màu xám xịt, nhạt nhòa. Nhà kho hiện ra trước mắt, im lìm và mục nát dưới ánh trăng mờ ảo, giống như một con quái vật đang há miệng chờ đợi. Cánh cửa gỗ không khóa kêu lên một tiếng cọt kẹt ai oán khi bạn đẩy vào, để lộ ra bóng tối đặc quánh bên trong, sộc lên mùi ẩm mốc và tuyệt vọng.
Ánh trăng lọt qua một lỗ thủng trên mái, soi rọi xuống một sợi dây thừng cũ kỹ, vắt vẻo trên xà nhà. Nó như đang chờ đợi bạn. Dành cho bạn. Một sự giải thoát. Bạn chậm rãi bước tới, đôi mắt dán chặt vào sợi dây. Mọi nỗi đau, mọi bi kịch sẽ kết thúc ở đây. Khi tay bạn vừa chạm vào sợi dây sần sùi, một tiếng cười khúc khích non nớt bỗng vang lên sau lưng bạn. "Mẹ ơi...". Bạn giật mình quay lại. Dưới vệt sáng của ánh trăng, hình hài bé Mén đang đứng đó, mỉm cười với bạn. Nhưng có gì đó thật khác lạ. Đôi mắt con bé đen láy, không có tròng trắng, và nụ cười của nó kéo rộng đến mang tai, méo xệch một cách ma quái. "Mẹ... chơi với con đi mẹ..."
Trái tim bạn thắt lại. Đó có phải là con gái bạn không? Hay là một thứ gì khác?
