Chương 2: Mùi Trầm Hương Lạ
Giữa cơn đau xé nát tâm can, một tia lý trí lạnh lẽo bỗng lóe lên. Không. Đây không phải là một tai nạn. Cái chết của con gái bạn quá tàn bạo, quá ghê rợn, nó mang một dấu hiệu ma quái không thể chối cãi. Ai? Thứ gì đã làm việc này? Khi được dìu về nhà, đôi mắt bạn không còn vô hồn nữa. Nó sắc lại, quét qua từng gương mặt hàng xóm, từng góc nhà quen thuộc. Mọi thứ dường như vẫn vậy, nhưng có gì đó sai lắm.
Trong không khí đặc quánh mùi máu tanh, bạn chợt ngửi thấy một mùi hương khác, rất nhẹ, thoang thoảng. Một mùi trầm hương lạ, không giống bất cứ loại nhang đèn nào bạn từng biết. Nó hắc và ngai ngái, gợi lên một cảm giác bất an. Ký ức chợt ùa về. Bạn nhớ lại những ngày mang thai đứa con trai. Nhớ lại vẻ mặt lạnh lùng của cha bạn, ông 4. Nhớ lại bát "thuốc bổ thai" ông đưa, và cơn đau bụng kinh hoàng sau đó. Nhớ lại lời ông nói khi bạn muốn hỏa táng bào thai tội nghiệp: "Chôn đi, đừng hỏa thiêu, uổng lắm". Uổng lắm? Tại sao lại uổng? Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Mọi bi kịch... có phải đều bắt nguồn từ chính cha ruột của bạn?
Sự nghi ngờ gặm nhấm tâm trí bạn còn đau đớn hơn cả nỗi mất con. Bạn phải làm gì đó. Bạn sẽ làm gì?
